Tôi từng có một gia đình hạnh phúc với người chồng đẹp trai, tài giỏi và cô con gái xinh xắn. Tuy nhiên, niềm vui chẳng tày gang khi chồng tôi bị tai nạn giao thông trên đường đi công tác về. Khi được đưa đến bệnh viện, anh ấy đã không còn thở nữa. Chúng tôi không có thời gian nhìn nhau lần cuối và con gái tôi còn quá nhỏ để hiểu được nỗi đau này.
Lúc đó tôi cảm thấy như cả bầu trời sụp đổ, tự hỏi tại sao cuộc đời lại đối xử với tôi như vậy, khi niềm hạnh phúc của tôi chợt vụt tắt. Thời gian trôi qua nhưng hình ảnh chồng trong bệnh viện vẫn ám ảnh tôi khiến tôi không thể nào quên được. Những giấc mơ về anh cứ lặp đi lặp lại, nhắc nhở tôi về sự mất mát không thể bù đắp.
Sự ra đi của chồng tôi đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời tôi. Gần một năm sau khi chồng qua đời, tôi sống trong trạng thái như một cái xác không hồn, không thể quên được ngôi nhà cũ và không thể chấp nhận hiện thực.
Sau khi chồng tôi qua đời, tôi vô cùng suy sụp. (Hình minh họa)
Nhưng rồi tôi tỉnh dậy và nhận ra mình không thể tiếp tục như vậy nữa, nhất là khi tôi vẫn còn con gái. Tôi đã quá ích kỷ để mình đắm mình trong đau đớn, để con gái mình cũng phải chịu đau khổ.
Tôi cần phải mạnh mẽ, chăm sóc gia đình này và nuôi dạy con gái mình thành người tốt. Chồng dù không còn ở bên cạnh nhưng tôi tin anh vẫn đang dõi theo hai mẹ con tôi từ xa.
Một thời gian sau, bố mẹ tôi thường khuyên tôi nên tìm người đàn ông khác để bắt đầu cuộc sống mới nhưng tôi không có ý định đó. Dù chồng đã mất nhưng tôi vẫn muốn làm tròn trách nhiệm làm dâu của mình, tiếp tục thay anh chăm sóc con gái và bố mẹ chồng. Bởi vì tôi không nỡ để hai ông già cô đơn suốt đời.
Bất cứ khi nào có thời gian, tôi thường đưa con gái về thăm ông bà ngoại. Những lần về thăm, tôi thường thấy bố chồng ngồi một mình, nhìn lại những bức ảnh cũ của gia đình. Nhìn cảnh đó, tôi không khỏi xót xa nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài việc động viên các em.
Tôi thường đưa con gái về thăm bố mẹ chồng để họ bớt cô đơn. (Hình minh họa)
Thời gian trôi qua như thế, đã 5 năm kể từ ngày chồng tôi mất. Cách đây không lâu, con gái tôi mời một nhóm bạn cùng lớp đến nhà dự sinh nhật của nó. Ngày hôm đó, tôi đã chuẩn bị mọi thứ rất kỹ càng.
Nhưng rồi tôi dừng lại trước một cô bé tên Phương, vì cô bé cứ nhìn chằm chằm vào ảnh chồng tôi và gọi “bố”. Lúc đầu tôi tưởng mình nghe nhầm nhưng sau đó Phương chỉ vào ảnh chồng tôi và hỏi con gái:
– Tại sao ảnh bố tôi lại ở trong nhà anh?
Tôi ngạc nhiên vội chạy lại hỏi thăm bé Phương. Cô gái thành thật trả lời chồng tôi rất giống bố. Nghe những lời này, tim tôi đập thình thịch và tôi quyết định đưa con gái và bé Phương về nhà cô ấy.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của bố bé Phương, tôi chết lặng vì người đó giống hệt chồng tôi. Vừa nhìn vào, tôi đã xác nhận ngay rằng đó là em trai song sinh của chồng tôi. Năm ngoái anh mất tích, bố mẹ chồng tìm kiếm nhiều năm nhưng vẫn không có tin tức gì về anh.
Mỗi lần nghĩ đến việc trông con, để con đi lạc, bố mẹ chồng tôi lại rất đau khổ và tự trách mình. Nhiều năm trôi qua, dù đã bạc nửa đầu nhưng họ vẫn giữ lại những thứ anh từng sử dụng và mặc ngày xưa.
Về phần anh trai chồng cô, anh cho biết trước đây anh từng đi lạc nhưng vì còn quá nhỏ nên không nhớ được tên bố mẹ, địa chỉ nhà. May mắn thay, một cặp vợ chồng tốt bụng đã nhận nuôi anh ấy.
Khoảnh khắc chứng kiến bố mẹ chồng tìm lại đứa con trai thất lạc nhiều năm, tôi không cầm được nước mắt xúc động. Tôi rất vui vì trong giai đoạn cuối đời, bố mẹ chồng tôi đã gặp lại được con trai mình.
Khi biết chồng lén đưa tiền cho bố mẹ, tôi liền tra hỏi anh.