Tôi và chồng gặp nhau ở nơi làm việc, hiện tại chúng tôi đã kết hôn được 18 năm và có một cậu con trai đang học năm thứ nhất đại học.
Hãy nhớ khi mới cưới nhau, chúng tôi hầu như chẳng có gì cả. Bố mẹ tôi đều là nông dân, hai đứa em đều đang trong độ tuổi đi học nên gia đình không thể chu cấp cho chúng tôi khi kết hôn.
Về phía gia đình chồng, bố anh là công nhân tại một doanh nghiệp nhà nước, còn mẹ anh kinh doanh nhỏ. Gia đình anh có một cô em gái, tuy cuộc sống không khá giả nhưng so với gia đình tôi thì vẫn khá hơn nhiều.
Nhưng ngày cưới, bố mẹ chồng chỉ bày mâm hoa quả làm giá sính lễ. Về vấn đề này, tôi đã nhiều lần tranh cãi với chồng, cho rằng bố mẹ anh không tôn trọng tôi nên mới đưa ra mức giá cô dâu ít ỏi như vậy. Khi đó, chồng tôi giải thích rằng bố mẹ anh có thu nhập thấp và phải nuôi em gái nên anh không có nhiều tiền và bảo tôi đừng quá coi trọng việc này.
Tôi đành phải trút nỗi khó chịu của mình vào trong. Nhưng suốt nhiều năm chung sống, bố mẹ chồng chưa bao giờ cho chúng tôi một xu nào. Khi tôi sinh con, dù gia đình không khá giả nhưng bố mẹ vẫn cho tôi 5 triệu.
Ngược lại, bố mẹ chồng chỉ cho tôi một giỏ trứng và không giúp tôi chăm sóc con khiến tôi cảm thấy rất thất vọng. Vì vậy, dần dần theo thời gian, giữa tôi và bố mẹ chồng xuất hiện một khoảng cách vô hình.
Giữa tôi và bố mẹ chồng luôn có một khoảng cách vô hình. (Hình minh họa)
Mới đây, gia đình tôi về quê dự ngày giỗ ông nội chồng tôi. Tình cờ tôi nghe mẹ chồng nói xấu tôi với dì chồng. Cô ấy chê tôi kém cỏi vì lương của tôi thấp bằng một nửa chồng cô ấy, lại còn keo kiệt, chưa bao giờ mua sắm gì cho nhà chồng.
Nhưng những lời tiếp theo của mẹ chồng khiến tôi choáng váng:
– May mắn thay, con trai tôi là một đứa con hiếu thảo. Anh vừa cho tôi 200 triệu để sửa nhà.
Nghe những lời này, tôi không thể kiềm chế được cơn tức giận của mình. Tôi kết hôn với gia đình này với tư cách là cô dâu trong nhiều năm. Dù không mua được gì lớn cho nhà chồng nhưng mỗi dịp Tết tôi đều tặng anh rất nhiều quà. Ngược lại, bố mẹ chồng tôi có bao giờ cho tôi và chồng tôi thứ gì không?
Còn chồng tôi tại sao lại giấu tiền tôi để đưa tiền sửa nhà cho bố mẹ? Anh có coi tôi là vợ anh không? Tôi liền chất vấn chồng về việc này ngay trước mặt bố mẹ chồng, đồng thời bày tỏ sự đau đớn, oán giận đã tích tụ trong lòng nhiều năm.
Chồng và bố vợ im lặng cúi đầu, không nói gì. Mẹ chồng không hề tỏ ra hối hận hay xin lỗi mà vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ. Sự thờ ơ của họ khiến tôi càng cảm thấy mình bị coi thường trong gia đình này và tôi càng khóc nhiều hơn. Chán nản, tôi đề nghị ly hôn chồng rồi bỏ đi.
Sau khi cãi nhau với gia đình chồng, tôi bực bội bỏ đi. (Hình minh họa)
Vài ngày sau, bố mẹ chồng tôi đến nhà tôi mà không báo trước. Vì còn tức giận về chuyện trước đó nên tôi tỏ thái độ hời hợt với bố mẹ chồng.
Lúc này, mẹ chồng tôi đặt tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà lên bàn và nói với tôi bằng giọng xin lỗi:
– Cha mẹ đã sai, đã có lỗi với con suốt bao năm qua. Sau khi bàn bạc, bố mẹ quyết định để lại ngôi nhà đang ở cho cháu trai. Đây là sự đền bù của cha mẹ dành cho con cái của họ. Tôi hy vọng bạn chấp nhận nó.
Nói xong, bố mẹ chồng tôi còn cho tôi thêm 100 triệu nữa, nói muốn hỗ trợ chúng tôi lo chuyện ăn học cho con trai. Lâu lắm rồi tôi chưa nhận được một xu nào của bố mẹ mà bây giờ bỗng nhiên được bố mẹ cho nhiều tài sản như vậy, trong lòng tôi rất vui.
Nhưng cảm giác tiếp theo đó là sự bối rối. Thực sự điều khiến tôi khó chịu nhất chính là sự thiếu quan tâm của bố mẹ chồng và sự thiếu tôn trọng của chồng khi lén lút đưa tiền cho bố mẹ mà không hề bàn bạc với tôi. Với số tiền bố mẹ chồng đưa cho, tôi không biết có nên nhận hay không. Tôi sợ nếu chấp nhận sẽ bị mang tiếng là người tham lam và coi trọng tiền bạc.
Ngày hôm đó chồng tôi đề nghị ly hôn vì không muốn kéo tôi xuống và hủy hoại cuộc đời tôi.