Khi tôi 5 tuổi, bố tôi qua đời trong một vụ tai nạn giao thông. 2 năm sau khi bố tôi qua đời, mẹ tôi tái hôn và bắt tôi gọi ông là bố. Từ đó trở đi, tôi có một người cha mới.
Năm thứ hai sau khi mẹ và cha dượng kết hôn, mẹ tôi có thai.
Tôi gặp chồng tôi ở nơi làm việc. (Hình minh họa)
Mối quan hệ giữa tôi và cha dượng vốn đã không tốt. Bây giờ có thêm con, anh lại càng lạnh lùng với tôi hơn. Tuy nhiên, tôi không quan tâm lắm.
Sau này khi vào đại học, tôi hiếm khi về nhà. Sau khi tốt nghiệp, tôi cũng ở lại thành phố làm việc. Và tại nơi làm việc, tôi gặp chồng tôi – một sinh viên tốt nghiệp một trường đại học hàng đầu.
Thú thật, khi mới bắt đầu mối quan hệ này, tôi cảm thấy khá tự ti. Học vấn của tôi không chỉ thấp hơn anh ấy mà điều kiện của gia đình tôi cũng kém anh ấy rất nhiều. Có lẽ anh ấy nhận ra điều đó nên luôn cố gắng đặt mình vào vị trí của tôi và nghĩ cho tôi trong mọi hoàn cảnh.
Sau 3 năm bên nhau, mối quan hệ của chúng tôi ngày càng tốt đẹp hơn. Bố mẹ anh cũng rất hài lòng với tôi, mẹ và bố dượng chẳng có gì để chê bạn trai tôi cả. Nhờ đó mà đám cưới diễn ra suôn sẻ.
Gia đình anh ấy rất hài lòng về tôi. (Hình minh họa)
Trong lễ đính hôn, nhà chồng tặng chúng tôi 600 triệu làm quà cưới. Lúc đầu tôi khá lưỡng lự và không dám nhận số tiền này nhưng chồng tôi đã nói:
– Đó là tấm lòng của cha mẹ chúng em, mong nhờ số tiền này chúng em có thể có cuộc sống tốt hơn. Số tiền đó còn thể hiện sự tôn trọng và yêu thương của bố mẹ dành cho tôi. Chỉ cần lấy nó.
Nghe anh nói vậy tôi cũng không từ chối nữa. Trong ngày cưới, không khí rất vui vẻ với sự có mặt của rất nhiều người thân, bạn bè. Cả mẹ và bố dượng tôi đều có vẻ rất vui vẻ, đặc biệt là bố dượng, người không ngừng khen ngợi tôi trước mặt mọi người và khoe rằng gia đình thật may mắn khi có được một cậu con rể tài giỏi.
Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên nhất chính là món quà cha dượng tặng tôi trên bàn thờ. Ngay trước mặt gia đình và khách khứa, bố dượng đưa cho tôi cuốn sổ ngân hàng trị giá 500 triệu, nghẹn ngào nói:
– Con gái ơi, bố tuy thờ ơ và xa cách với con nhưng đó là vì bố là người khô khan và không biết cách bày tỏ tình cảm. Bây giờ con đã tìm được một người chồng tốt và một gia đình chồng tốt, bố rất vui mừng. Đây là món quà bố mẹ đã tặng cho em, anh mong em sẽ sống tốt, hạnh phúc bên nhau đến cuối đời.
Nghe lời cha dượng nói, tôi vừa ngạc nhiên vừa xúc động đến không nói nên lời. Tôi không ngờ anh ấy lại cho tôi số tiền lớn như vậy.
Cưới nhau 3 ngày, về đến nhà, vừa tới cửa đã nghe bố mẹ cãi nhau trong nhà. Mẹ tôi trách bố dượng:
– Tôi đã hơn 50 tuổi rồi, bây giờ phải gánh trên vai một đống nợ. Vậy vợ chồng tôi sẽ làm việc bao lâu nữa mới trả hết nợ? Tại sao bạn không lắng nghe khi tôi nói điều gì đó? Tại sao bạn phải cạnh tranh với người khác?
Cha dượng thở dài nói:
– Không phải là tôi hơn hay kém hơn gia đình người khác. Con gái của ta, ta cảm thấy có lỗi. Tôi sắp kết hôn với một gia đình giàu có như vậy. Nếu tôi không cố gắng cho cô ấy thêm một chút của hồi môn, nếu cô ấy về nhà và bị coi thường thì sao? Biết mặt mà không biết tâm, phòng trước còn hơn. Vợ chồng tôi vẫn khỏe mạnh, cố gắng đi làm để trả hết nợ. Không làm được nữa thì bán đất để trả nợ.
Nghe những lời này, tôi choáng váng, nước mắt không kìm được rơi xuống. Tôi nhận ra mình thật ngây thơ, tưởng bố dượng có gì đó dành cho mình nhưng không ngờ ông lại vay tiền giúp tôi lấy chồng để tôi có chỗ đứng trong nhà chồng.
Bây giờ tôi mới hiểu được tấm lòng của cha dượng, tôi rất quý nhưng xen lẫn đó là sự bối rối. Tôi không đành lòng để bố mẹ phải trả nợ, nhưng nếu trả lại tiền, tôi sợ bố mẹ sẽ buồn. Tôi nên làm gì bây giờ?
Tôi tìm kiếm nhưng không tìm thấy chiếc vòng cổ nên nỗi lo lắng của tôi dần chuyển thành nghi ngờ.