Trong đêm dài ấy, ánh trăng xuyên qua khe hở trên rèm, chiếu sáng những mảng sáng tối trên sàn nhà lạnh lẽo. Tôi ngồi bên giường, nắm chặt bản thỏa thuận ly hôn trong tay, cảm giác như tim mình bị dao cứa vào.
Sáu tháng chiến tranh lạnh, giống như một cuộc chiến không có tiếng súng, đã làm tiêu tan những giọt tình yêu cuối cùng giữa chúng tôi. Khi tôi đề nghị ly hôn, anh chỉ đáp lại bằng một chữ – “Được”.
Lúc đó, trái tim tôi lại rung động. Tôi có cảm giác hài lòng khi yêu cầu của mình được đáp ứng, nhưng trong thâm tâm tôi cảm thấy thất vọng và tiếc nuối.
Khi chồng tôi đồng ý ly hôn, lòng tôi gợn sóng. (Hình minh họa)
Đêm đó, tôi nằm một mình trên giường, hồi tưởng lại những kỷ niệm đẹp đẽ của chúng ta. Tôi nhớ những ngày đầu mới cưới, anh luôn nhẹ nhàng đắp chăn cho tôi và thì thầm chúc ngủ ngon.
Bây giờ, không khí giữa chúng tôi dường như ngưng trệ, thậm chí hơi thở của chúng tôi cũng trở nên cẩn thận. Tôi cố gắng phá vỡ sự im lặng, nhưng mỗi lần tôi cố gắng đều giống như đổ nước vào lá khoai tây, không có phản hồi.
Tôi không hiểu điều gì đã đưa chúng tôi đến thời điểm này. Mâu thuẫn giữa chúng tôi dường như bắt đầu từ việc anh quá mải mê với công việc. Anh ấy thường về nhà muộn, thậm chí có đêm không về nhà, khiến cuộc trò chuyện của chúng tôi ngày càng thưa thớt, cuối cùng dẫn đến sự im lặng hoàn toàn.
Tôi cố gắng hiểu áp lực chồng phải đối mặt nhưng việc bị bỏ rơi kéo dài khiến tôi cảm thấy bị bỏ rơi. Tôi bắt đầu nghi ngờ tình cảm của anh, tự hỏi liệu anh có còn yêu tôi và quan tâm đến gia đình mình hay không. Trong khi đó, chồng tôi dường như chỉ đáp lại những nghi ngờ của tôi bằng sự im lặng.
Một lần tôi ốm, thân thể yếu ớt nằm trên giường, anh về nhà gặp tôi. Trong mắt anh hiện lên một tia lo lắng, nhưng chẳng mấy chốc anh đã trở lại với vẻ mặt lạnh lùng. Anh ấy không hỏi tôi có cần giúp gì hay không, chỉ lặng lẽ rót cho tôi ly nước rồi quay người bỏ đi. Lúc đó tôi cảm thấy cô đơn và tuyệt vọng hơn bao giờ hết.
Sự thờ ơ, thờ ơ của chồng khiến tôi cảm thấy cô đơn, tuyệt vọng hơn bao giờ hết. (Hình minh họa)
Một lần khác, vào ngày kỷ niệm ngày cưới của hai người, tôi chuẩn bị một bữa tối chu đáo với hy vọng hàn gắn được mối quan hệ của chúng tôi. Khi quay lại và nhìn thấy mọi thứ, anh chỉ nói một câu “Cảm ơn” ngắn gọn rồi đắm mình vào công việc.
Đêm đó, tôi ngồi một mình bên bàn ăn, nước mắt làm mờ tầm nhìn, nỗi đau trong lòng không thể diễn tả bằng lời. Đến khi tôi nhắc đến chuyện ly hôn thì anh ấy mới thực sự dừng lại, nhìn tôi với ánh mắt đầy đau khổ và tiếc nuối, nhưng cuối cùng anh ấy chỉ thở dài và một chữ: “Được rồi”.
Anh đã ký vào bản thỏa thuận ly hôn mà không hề tranh cãi hay chần chừ gì. Chúng tôi nằm quay lưng vào nhau, mỗi người đắm chìm trong thế giới của riêng mình cho đến tận bình minh.
Sáng hôm sau, khi thức dậy, tôi bàng hoàng trước khung cảnh xung quanh. Mọi đồ đạc của anh đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ để lại một mảnh giấy có dòng chữ:
– Tôi đi đây, xin hãy tự bảo trọng.
Đứng giữa căn phòng trống, lòng tôi dâng trào những cảm xúc lẫn lộn. Tôi không biết sự ra đi của bạn có ý nghĩa gì – sự giải phóng hay một khởi đầu mới? Nhưng tôi hiểu rằng kể từ đây cuộc đời chúng ta sẽ đi theo hai con đường khác nhau.
Trước khi đi đến điểm này, chúng ta đã tin rằng tình yêu có thể vượt qua mọi thử thách, nhưng tôi đã nhầm. Thực tế đã chứng minh, tình yêu cũng cần được chăm sóc và duy trì. Khi những nhịp cầu liên lạc bị đứt, trái tim hai chúng tôi sẽ dần xa nhau, giống như tôi và chồng vậy.
Tiếc thay, dù mẹ chồng tôi có chu đáo, chu đáo đến đâu thì hai cô con gái của bà cũng lại thờ ơ và ích kỷ.