Chị gái tôi và tôi được cha nuôi dưỡng. Về phần mẹ, tôi không ấn tượng lắm, bởi mẹ chưa bao giờ thực hiện được trách nhiệm của một người mẹ.
Khi bố tôi lâm bệnh nặng, gia đình lâm vào cảnh khó khăn, mẹ tôi đã bỏ rơi chúng tôi, để lại người cha ốm yếu và hai đứa con chỉ mới 3 và 5 tuổi. Nếu một ngày nào đó có cơ hội gặp lại cô ấy, tôi rất muốn hỏi cô ấy, suốt ngần ấy năm qua, cô ấy có từng nghĩ đến chúng tôi hay có giây phút lương tâm nào không.
Nếu không có ông bà nội cho vay tiền giúp đỡ, có lẽ bố tôi đã không hồi phục được sức khỏe và chúng tôi cũng không thể lớn lên khỏe mạnh và có cuộc sống bình yên như bây giờ. Trong thâm tâm tôi cảm thấy rất hận mẹ.
Bố là người đã nuôi nấng và chăm sóc hai chị em tôi lớn lên. (Hình minh họa)
Bố đã nuôi dạy hai chị em tôi làm đầu bếp. Bố cũng dựa vào kỹ năng này để xây nhà và tích lũy một số tiền đáng kể.
Khi lớn lên, hai chị em tôi lần lượt rời quê lên thành phố học đại học. Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi ở lại đó để tìm việc làm.
Sau này chị gái cô lấy chồng. Anh rể tôi cùng quê nên sau này hai anh em về quê làm việc để chăm sóc bố mẹ hai đứa. Còn tôi, tôi vẫn ở lại thành phố, cố gắng xây dựng sự nghiệp cho riêng mình. Sau nhiều năm làm việc chăm chỉ, tôi đã vươn lên vị trí quản lý tại một công ty nước ngoài.
Khi đã ổn định, tôi kết hôn. Lúc đó tôi xin bố về ở cùng vợ chồng tôi để chăm sóc nhưng bố không chịu và quyết định ở lại quê nhà.
– Bố tôi đã sống ở đây hơn nửa cuộc đời nên bây giờ ông không muốn rời đi. Đến thành phố ồn ào, không quen biết ai, con cái đi làm, tôi không muốn tạo gánh nặng cho con cái.
Bố không muốn nên vợ chồng tôi đành phải chịu đựng. Vợ chồng chị tôi tuy ở gần bố bạn hơn nhưng vẫn cách nhau 50km. Bố ngày càng già, sức khỏe ngày càng yếu nên sau khi bàn bạc, chúng tôi quyết định thuê một người giúp việc để giúp bố dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn, giặt giũ và chăm sóc bố hàng ngày.
Người giúp việc hơn bố tôi 5 tuổi, chồng đã mất đã lâu và hai con trai đều đã đi làm xa. Ở nhà chán nản, cô tìm việc làm thêm để nuôi sống bản thân và giảm bớt gánh nặng cho con cái.
Cô là người thật thà, tận tâm và đối xử rất tốt với bố tôi. Hai người trạc tuổi nhau nên trở thành bạn bè thân thiết, thoải mái chia sẻ với nhau những khoảnh khắc vui buồn trong cuộc sống.
Dù tôi và chị gái từng nghĩ đến việc tìm bạn đời cho bố, thậm chí cùng nhau làm việc vì ông và người giúp việc nhưng bố luôn nói rằng ông cảm thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại. Bố không muốn bị trói buộc rồi làm người khác đau khổ.
Sức khoẻ của bố yếu nên chúng tôi phải thuê người giúp việc chăm sóc bố. (Hình minh họa)
Đầu mùa đông năm nay, tình trạng sức khỏe của bố tôi trở nên trầm trọng hơn. Các bác sĩ thông báo không còn hy vọng và dặn gia đình chuẩn bị tinh thần.
Biết thời gian không còn nhiều, trước khi nhắm mắt, bố tôi đưa cho người giúp việc một cuốn sổ tiết kiệm như lời cảm ơn vì đã chăm sóc ông suốt 5 năm qua. Khi mở sổ ra, nhìn thấy số tiền 300 triệu, cô đã bật khóc và không chịu nhận.
– Đó là điều tôi nên làm. Hàng tháng tôi cũng nhận được lương, tôi không làm việc miễn phí.
Hai chị tôi mỉm cười động viên người giúp việc nhận lấy để bố tôi ra đi thanh thản. Điều bất ngờ là ngay sau khi nhận được số tiền đó, bố tôi đã trút hơi thở cuối cùng. Chúng tôi khóc nức nở. Chúng tôi không còn mẹ, giờ bố đã bỏ đi, giờ chỉ còn lại tôi và hai chị em nương tựa vào nhau.
Những người đẹp này được chồng trẻ chăm sóc và yêu thương.