Có một vị mặn tan dần trong ký ức, ngửi thấy thôi là muốn về nhà – TRƯỜNG MẦM NON THIÊN THẦN

Có một vị mặn tan dần trong ký ức, ngửi thấy thôi là muốn về nhà

Trong hoàng hôn rơi xuống, thành phố đã mệt mỏi sau một ngày dài và ồn ào, tôi đột nhiên...

Có một vị mặn tan dần trong ký ức, ngửi thấy thôi là muốn về nhà

Trong hoàng hôn rơi xuống, thành phố đã mệt mỏi sau một ngày dài và ồn ào, tôi đột nhiên khao khát ngồi dưới hiên nhà cũ, nghe thấy tiếng gió thổi qua areca và ngửi thấy mùi nước tương thơm lan ra từ mặt đất trên góc sân, mùi vừa là mộc mạc và phong phú, giống như một dòng suối nhỏ trong ký ức.

Đó là hương thơm của một loại gia vị đầy gió và gió, của trái đất, của một thời thơ ấu trong tôi. Không cần một “lạnh” thực sự hoặc một không gian với một “quan điểm” đầy thơ mộng, chỉ có một hương cũ như vậy là đủ để khiến tôi chậm lại, mơ mộng, bọc quýt, và nó không thể dừng lại.

Tôi lớn lên bởi nhà bếp của cô ấy và nước tương là gia vị quen thuộc nhất trong trí nhớ. Vào ngày đó, nước mắm vẫn còn hiếm, vùng nông thôn tội nghiệp chỉ ở quanh rau bina, cà tím, cá rô … để nó là một “vàng mềm” trong nhà bếp để chấm, để chan, chỉ cần lưu trữ cá, lưu trữ thịt, chỉ cần lấp đầy bếp gạo lạnh của mùa hè vào buổi trưa.

Có một hương vị mặn dần dần hòa tan trong trí nhớ, có mùi đang muốn về nhà - 1

Ngày hôm đó, bà thường bắt đầu mùa giải với một buổi sáng sớm với Dew. Nó không được biết đến với khuôn mặt, cô ngồi bên bếp, nồi gạo nếp phía bắc. Gạo nếp được lựa chọn cẩn thận bởi cô ấy, hạt tròn, thơm. Khi gạo nếp được nấu chín, cô ấy trải rộng lớn, nguội, sau đó đặt một người mẹ khác lên để phân trộn. Tôi vẫn còn nhớ giọng cô nói: “Một lần một ngày phải được khuấy một lần, gạo dính lest được hấp, dễ dàng bị hỏng.

Cho đến thứ bảy, gạo dính đã tăng lên, vàng như rơm khô khi bắt đầu vụ mùa, cô lấy một nhúm, giữ trước mặt trời, nhìn thấy mốc, hơi đột ngột, một dấu hiệu của nước sốt có thể “reclose”. Cô mỉm cười, đôi mắt như vài chục tuổi.

Có một hương vị mặn tan trong trí nhớ, có mùi nó muốn về nhà - 2

Gạo dính dính vào bình đất nung đã được rửa sạch và cạo. Mặc dù đi qua trong nhiều năm, tất cả những ký ức dần dần mờ như khói, nhưng tôi luôn nhớ, để cô ấy giàu có, cô ấy luôn chuẩn bị với tỷ lệ 10 pound gạo với 2 pound muối hạt rưỡi. Sau đó, cô đổ nước sôi để làm mát, khuấy đều. Hỗn hợp dày như cháo, giữ sóng dưới ánh mặt trời buổi chiều, hứa hẹn một mẻ nước tương thơm và thành công. Chỉ cần đến đó, đứa trẻ, tôi đã vô cùng phấn khích vào ngày hôm đó.

Chiếc veneer nằm lặng lẽ ở góc sân, trong ánh nắng sớm, gió buổi chiều thổi lại. Bất cứ khi nào trời tối, cô bước ra ngoài, hoàng hôn dài trên sàn gạch, bàn tay cô từ từ che nắp, như thể cô đang lưu trữ không chỉ hương vị, mà còn là một khu vực bộ nhớ đang chín trong những năm qua.

Cho đến ngày thứ sáu, thứ bảy, cô bắt đầu chuẩn bị đậu nành, nướng để chín, vàng thơm và nghiền nát. Mùi đậu rang pha trộn với mùi nước tương là thơm. Đậu trộn vào bình, chỉ vài ngày sau đó để ăn. Càng nhiều nắng, càng thơm, để cả năm ngoài trời vẫn tràn ngập ngôi làng.

Có một hương vị mặn dần dần hòa tan trong trí nhớ, có mùi là muốn về nhà - 3

Tôi nhớ thời gian đó, cô ấy cười và mỉm cười: “Không có dính, tôi làm việc với ngô.” Ngô được nghiền mịn, nhào bằng nước cho đến khi vón cục chứ không phải mỏng như cháo, sau đó hấp. Sau đó, cô vẫn ủ mặt trời, vẫn tiếp xúc với mặt trời, và vẫn còn một món súp dài giống như một phần của ký ức. Nước tương không có mùi thơm như gạo nếp, nhưng vẫn đủ đầy đủ, đủ để chan gạo, cá, đủ để tôi cảm thấy ấm áp trong mùa đông.

Có một hương vị mặn dần dần hòa tan trong trí nhớ, có mùi đang muốn về nhà - 4

Đối với tôi, ngày đó không giống như bây giờ. Không phải vì ngày nay không ngon, ngay cả nhiều nơi cũng rất khéo léo, mà còn là một đặc sản của nhiều khu vực, rất phong phú nhưng không giống như điều tương tự ở vùng đất của cô. Không chỉ vì hương vị, mà sự giống nhau đóng gói trong đó bóng của bàn tay mỏng, hình dạng của cơ thể cúi xuống dưới ánh mặt trời, buổi sáng sớm khói vào bếp và buổi chiều muộn của mặt trời tắt những lùm tre.

Dolly, màu nâu sẫm như một mật ong cũ, một mùi thơm sáng nhưng mùi “khiến mọi người cảm thấy muốn về nhà”.

Một ngày chỉ có gạo lạnh, cô múc một muỗng nước tương. Gạo là linh hoạt, ngâm trong mặn, thịt, thơm như cánh đồng thu hoạch. Một ngày nào đó mưa, cô lưu trữ cá rô với mùi thơm của ngôi làng. Mỗi món ăn đều đơn giản, nhưng tại sao bữa ăn với đậu nành chưa bao giờ nhàm chán.

Có một hương vị mặn tan trong trí nhớ, có mùi nó muốn về nhà - 5

Sau đó, tôi lớn lên. Biến đi. Bà già, yếu hơn và trận chiến ở góc sân không còn nữa. Ngày cô ấy chết, tôi trở về quê nhà, đứng yên dưới Areca, ngửi gió, nhưng trái tim tôi trống rỗng. Không ai là làm như vậy. Cũng không có gia vị để tôi khao khát mỗi mùa nắng mới.

Bây giờ, sống ở giữa đường, bữa ăn đầy đủ, môi giới … nhưng đôi khi tôi cảm thấy thèm muốn trở lại một bữa ăn mộc mạc ngày hôm đó, chỉ có bát cà tím, một đĩa rau luộc và nước tương. Không phải vì thức ăn, mà vì cô ấy, có một quê hương ở đó.

“Tôi nhớ quê hương của tôi

Hãy nhớ món súp của rau bina để nhớ nước tương … ”

Có một hương vị mặn mà tan chảy trong trí nhớ, có mùi đang muốn về nhà - 6

Bài hát của con dao luôn vang vọng trong tôi, khi tiếng thì thầm của gió sau vụ bê bối, giữa làn khói của buổi chiều bếp, ở giữa bà tôi, tôi lật chậu cá trong bếp trong một thời gian dài mà không có lửa … tại sao tình yêu, tình yêu!

Có một hương vị mặn dần dần hòa tan trong trí nhớ, có mùi đang muốn về nhà - 7

Bạc mờ nhạt: Một chút cay đắng, một chút ngọt ngào, đầy Sài Gòn trong ly

Chất béo, ngọt, hơi đắng – Bạc dưới không chỉ đơn thuần là một tách cà phê sữa, mà là hương vị của Sài Gòn thu nhỏ, trong đó tất cả sự can thiệp tạo ra một khoản tiền …

Hương vị Việt Nam