Trước đây tôi chỉ muốn có 2 con để nuôi dạy tốt nhưng mẹ chồng tôi lại giục tôi sinh nhiều để gia đình hạnh phúc. Nếu bạn có nhiều con thì bạn sẽ có nhiều con để chăm sóc cha mẹ khi về già.
Thế là vợ chồng tôi quyết định sinh 5 đứa con. Lúc đó, cuộc sống còn nghèo khó nhưng chúng tôi vẫn phải làm việc cật lực để kiếm tiền lo cho con cái ăn học đàng hoàng. Các con tôi đều có ý chí và quyết tâm cao nên học rất giỏi và có công việc ổn định.
Ngày con cái chúng ta thành công cũng là lúc chúng ta già đi. Ở tuổi 70, chúng tôi không có lương hưu, vợ chồng tôi vẫn phải trồng lúa, trồng rau để có tiền sinh hoạt và phòng khi ốm đau.
Dù sức khỏe yếu nhưng hàng ngày tôi vẫn dậy sớm hái rau, đi chợ kiếm từng xu để sống qua ngày. Cuộc sống của chúng tôi khá khó khăn nhưng tôi chưa bao giờ phàn nàn với các con. Vì chúng ta không muốn ỷ lại vào chính mình và còn có lòng tự trọng của cha mẹ.
Giá như các con hiểu được hoàn cảnh khó khăn của cha mẹ và tự nguyện cho tiền thì chúng tôi cũng chấp nhận, nhưng chúng không chủ động nói trước thì làm sao cha mẹ dám mở miệng xin tiền con cái.
Ngày con cái chúng ta thành công cũng là lúc chúng ta già đi. (Hình minh họa)
Các con tôi đều sống cách nhà 2.000 km. Họ đến thăm chúng tôi mỗi năm một lần vào dịp Tết. Hồi đó, mỗi đứa con cho tôi vài triệu, chỉ đủ mua đồ ăn cho con cháu mấy ngày Tết.
Mỗi lần nghe các con kể về những chuyến đi trong và ngoài nước tiêu tốn hàng trăm triệu, tôi lại thấy buồn. Giá như họ biếu cha mẹ một ít thì tuổi già của chúng ta sẽ bớt khổ hơn.
Cách đây 3 tuần, tôi bị đột quỵ và phải nhập viện. Trẻ gọi điện hỏi thăm, quản lý từ xa. Họ nói họ rất bận công việc và nhắc chồng tôi thuê y tá để chăm sóc anh ấy.
Nhưng chồng tôi không yên tâm giao vợ cho người ngoài chăm sóc, lại sợ tốn tiền nên ở với tôi cả tuần.
Khi bác sĩ cho biết tim tôi có vấn đề và phải thay van tim để bảo vệ tính mạng, ông ấy rất lo lắng. Bởi vì chúng tôi đã tiêu quá nhiều tiền tiết kiệm được vào viện phí nên chẳng còn xu nào trong nhà.
Chồng tôi gọi điện nhắc nhở các con đóng góp tiền chữa bệnh cho mẹ. Nhưng đợi 2 ngày vẫn không có phản hồi từ phía trẻ. Ông gọi lại, lần này đứa con trai lớn của ông nói:
“Bố mẹ tôi làm việc vất vả nhưng cuối đời không có tiền chữa bệnh. Vậy thì khi về già họ sẽ sống sót bằng cách nào? Nó thực sự mệt mỏi. Hiện nay kinh tế nước ta cũng đang gặp nhiều khó khăn nên chỉ góp được 100 triệu để chữa bệnh cho mẹ. Tôi nghĩ số tiền đó đủ để chữa bệnh cho mẹ tôi”.
Chồng tôi không yên tâm giao vợ cho người ngoài chăm sóc, lại sợ tốn tiền nên ở với tôi cả tuần. (Hình minh họa)
Nghe lời chỉ trích của con trai cả, chồng tôi tức giận đến mức không muốn nhận tiền của con trai nữa, liền trả lời:
“Cha mẹ kiếm được bao nhiêu tiền thì cũng cho con đi học. Khi con cái họ thành đạt, họ cũng bị bệnh khắp người. Tiền kiếm được bao nhiêu tôi cũng dồn hết vào chữa bệnh nên khi về già cũng không còn tiền để dành.
Tưởng rằng khi các con thành đạt thì bố mẹ sẽ giúp đỡ nhưng lần này mẹ các bạn cần tiền nên tôi hiểu tấm lòng các con các bạn. Bố tiếc vì sinh ra những đứa con giàu tiền nhưng nghèo tình và bạc ơn cha mẹ. Bố mẹ tôi sẽ không lấy tiền của tôi nữa. Tôi sẽ bán dần đất để chăm sóc tuổi già và chữa bệnh cho mẹ”.
Nghe bố nói vậy, các con tôi đã cố gắng hết sức ngăn cản và chạy đi mua vé máy bay về chăm sóc mẹ tôi trong bệnh viện và thanh toán mọi viện phí cho tôi. Các con bảo cha đừng bán đất và để đất chia đều cho các con. Về phần tuổi già của chúng ta, họ nên chăm sóc chúng ta.
Nếu không có 3.000m2 đất, vợ chồng tôi có lẽ về già rất bấp bênh.
Hôm qua, khi tôi đang trong phòng tắm, anh ấy đi làm về và cô con gái 12 tuổi của tôi đang ngồi trong phòng khách nhìn vào điện thoại và chào anh ấy nhưng…