Tôi từng có một gia đình hạnh phúc, người chồng chăm chỉ, yêu thương vợ con. Nhưng cuộc sống luôn thay đổi, cái gì tốt đẹp quá sẽ nhanh chóng lụi tàn, hạnh phúc quá nhiều sẽ gây ra nhiều đau khổ hơn.
Để có tiền góp vốn làm ăn với bạn bè, chồng tôi đã thế chấp căn nhà. Sau đó, khi công việc kinh doanh thất bại, anh buộc phải bán nhà để trả nợ ngân hàng. Không có nhà, chúng tôi phải ở nhờ nhà bố mẹ chồng.
Những tưởng sau cú ngã đó, chồng tôi sẽ sáng suốt hơn nhưng không ngờ anh bắt đầu chán đời và sống vô tư. Anh không còn quan tâm đến gia đình nữa, tối nào cũng đi chơi với bạn bè xấu và ăn uống, vui chơi. Bị bố mẹ và vợ nói quá nhiều, anh giận dữ bỏ đi không dấu vết. Đã hơn 10 năm không ai nghe được tin tức gì về ông.
Còn tôi, tôi vẫn ở với bố mẹ chồng và làm tròn bổn phận làm con dâu, mong ngày anh về đoàn tụ gia đình. Nhưng càng chờ đợi, tôi càng thất vọng. Thỉnh thoảng, tôi nghe tin chồng và đi tìm nhưng không có kết quả.
Gia đình chồng tôi có 3 người con, trên chồng là anh chị em tôi, 2 người con gia đình sung túc, êm ấm, chỉ có vợ chồng tôi là khổ. Chính vì thế mà bố mẹ chồng rất thương mẹ con tôi. Ông bà nội tôi đều có lương khá cao nên mỗi tháng họ đều cho tôi vài triệu để đưa cho con.
Những tưởng sau cú ngã đó, chồng tôi sẽ sáng suốt hơn nhưng không ngờ anh bắt đầu chán đời và sống vô tư. (Hình minh họa)
Mẹ chồng thường nói:
“Hãy cố đợi chồng về, đừng bỏ anh ấy mà cưới người khác. Tôi tin rằng một ngày nào đó anh sẽ kiếm được nhiều tiền để mang về cho vợ con. Khi đó cuộc sống của bạn sẽ hạnh phúc trở lại.”
Sự động viên tinh thần và vật chất của bố mẹ chồng chính là sức mạnh giúp tôi có thêm động lực vươn lên trong cuộc sống.
Để cảm ơn bố mẹ chồng đã đối xử tốt với họ, tôi đã chăm sóc họ chu đáo trong những năm cuối đời và không phải lo lắng gì cho họ.
Ông bà tôi đã qua đời cách đây vài năm, ngôi nhà cũ đã xuống cấp rất nhiều. Tôi dự định cải tạo nhưng mọi người khuyên nên phá đi và xây mới, vì nền móng không vững chắc, sửa chữa sẽ nhanh hỏng hơn.
Vì nhà vẫn là nhà chung nên trước khi xây nhà, tôi đã hỏi ý kiến vợ chồng. Tôi nghĩ những người có nhà đàng hoàng sẽ không quan tâm đến mảnh đất nhỏ bé của ông bà họ. Ai mà ngờ rằng, ngay khi tôi nhắc đến chuyện xây nhà mới, mọi người lại phản đối kịch liệt.
Sự động viên tinh thần và vật chất của bố mẹ chồng chính là sức mạnh giúp tôi có thêm động lực vươn lên trong cuộc sống. (Hình minh họa)
Trưởng lão nói:
“Chú út đã mất tích nhiều năm, không biết còn sống hay đã chết. Nếu anh ấy vẫn còn ở nhà và muốn xây lại nhà, tôi sẽ không ngăn cản. Hơn nữa, ông ấy không có ở đây, dì và các cháu tôi chỉ là người ở lại đây thôi.
Nếu sau này chú út không về thì mảnh đất này sẽ do chú quản lý, còn dì út còn chưa đến lượt. Tôi nghĩ tốt nhất là anh nên đi nơi khác và trả lại căn nhà này cho anh em tôi.”
Tôi choáng váng khi nghe những gì anh cả nói. Tôi là con dâu của bố mẹ, nhiều năm tôi đã chăm sóc ông bà lúc tuổi già, nhưng sau khi họ qua đời, tôi không còn hữu ích nên bị đào thải. Bây giờ tôi phải đi đâu?
Đáp lại câu hỏi ấy là sự lạnh lùng của chị chồng:
“Sở dĩ tôi chăm sóc bố mẹ chồng chu đáo suốt những năm qua là vì họ có lương hưu. Nếu họ không cho tôi tiền hàng tháng thì liệu ba chúng tôi có được cuộc sống tốt đẹp như bây giờ không? Vì thế chăm sóc ông bà lúc cuối đời cũng là việc nên làm, đừng kể cho anh chị em về thành tích của mình, sẽ không có ai nghe đâu.
Nay ông bà nội tôi đã mất, anh cả tôi là người đứng đầu, chịu trách nhiệm thờ cúng và quản lý vùng đất này. Mẹ con và bố phải quyết định rời đi sớm. Các anh chị em của tôi sẽ không đồng ý cho tôi xây nhà.”
Từ trước đến nay tôi luôn nghĩ vợ chồng tôi là người tốt, đạo đức. Chỉ khi tôi đã cạn kiệt sự hữu dụng của mình thì bản chất thực sự của chúng mới lộ ra. Tôi đã tin nhầm người.
Xây nhà được mấy năm thì bố tôi qua đời, tháng trước là đám tang mẹ tôi. Thế là hai người thân nhất của tôi lần lượt qua đời, căn nhà trở nên trống trải…